Ai cũng có một thời học sinh áo trắng, quần xanh, ôm cặp sách vở tung tăng đến trường. Mười hai năm học phổ thông là mười hai mùa hè luyến nhớ. Tiếng ve sầu ra rả trên cành như tiếng lòng nhói buốt buổi chia xa.
Tuổi học trò – Ảnh: KIM LONG
Trong cái nắng rực rỡ, cánh phượng hồng càng rực rỡ, nhưng trong màu mắt ai kia rơm rớm nỗi buồn. Ta thấy em tóc dài vương trên má, nét thơ ngây trong trẻo, hồn nhiên bỗng dưng e ấp, ngượng ngùng trao cho ta một quyển lưu bút với câu nói lí nhí đáng yêu, đáng nhớ một đời: “Bạn viết cho mình để làm kỷ niệm, biết rồi ngày mai có hội ngộ hay không?”. Ta là thằng tếu như quỷ sứ, cả lớp ai cũng thích nghe ta nói chuyện, pha trò, nhưng trước sự chân thành của nàng, lòng ta bồi hồi, xúc động với cảm giác thiêng liêng khó tả.
Cầm quyển lưu bút của cô bạn cùng lớp, ta thao thức bên ngọn đèn khuya khoắt. Những dòng chữ nghiêm túc nhất của lòng ta tràn ra trang giấy trắng Tự dưng ta ước đây là chất keo, chất mực xạ suốt đời còn in đậm mãi những câu chữ từ trái tim của một thằng chập chững bước sang tuổi thanh niên. Ta bày tỏ những ý tứ sâu xa liệu cô bạn có hiểu được lòng ta? Bạn bè có cười cợt khiến ta xấu hổ quay mặt đi chăng?
Rồi những dòng chữ nắn nót nhất trong quãng đời học trò cũng hình thành có đầu, có đuôi như một tản mạn của mùa hạ sau cùng; niên học sau cùng. Ta giấu kín quyển lưu bút trong cặp táp, đợi lúc tan trường mới dấm dúi trao nàng. Trời ạ! Cái thằng nghịch không ai bằng, chọc ghẹo người ta không ai bằng, vậy mà cũng có lúc lấm la lấm lét trước con gái.
Hôm sau, trong giờ ra chơi, nàng mon men đến gần chỉ để nói một câu rồi quay đi ngay: “Bạn viết tình cảm quá! Mình sẽ giữ nó mãi mãi!”. Ta nghe nàng thỏ thẻ mà cứ ngỡ nằm mơ. Thế là cả lớp đứa nào cũng có quyển lưu bút để lưu niệm một thời học sinh. Ta về xin tiền bán rau cải, rau ngò của mẹ mua một quyển sổ giấy kẻ ô vuông nho nhỏ, trên đầu lề giấy phía bên phải in hình những khóm hoa, khóm trúc khác nhau, đưa cho mấy thằng nhóc lưu bút.
Thằng Tân có tài vẽ đẹp nhất lớp là người khai bút đầu tiên. Nói đúng hơn, nó là người đặt nét bút đầu tiên với nét vẽ ngộ nghĩnh ba gương mặt thân nhất: Gã có đôi tai to như tai voi, giương mắt lên nhìn là thằng Ngự. Còn người có cái mũi sư tử đưa tay lên gãi đầu chính là ta. Riêng Tân tự họa mình nổi bật cái mũi két buồn cười với lời minh họa thiệt đã: “Ba thằng bạn ngố, ngổ ngáo nhất trường!”.
Nàng là người cuối cùng viết lưu bút cho ta. Ta có ý dành cho nàng sự tự do phóng bút mà không sợ ai chế giễu. Cô bé nổi tiếng là người viết chữ đẹp nhất lớp và có lẽ những dòng chữ lưu bút của nàng là những dòng chữ đẹp nhất, nắn nót nhất của thời học sinh mà nàng dành cho ta. Hơn một trang giấy nhắc về kỷ niệm tuổi học trò, về cảm nghĩ khi xa nhau, đúng là con gái sống tình cảm thật! Bên những dòng chữ xinh xinh như những viên ngọc, nàng dành cho một người bạn nàng đặc biệt quý mến là một cánh bướm màu vàng hoa văn xanh non sặc sỡ. Nàng ép cánh bướm một cách khéo léo, tài tình vào trang lưu bút làm ta xúc cảm dâng tràn. Thứ tình cảm con trai mới lớn sao mà choáng ngộp trong tim.
Mười năm sau, mười lăm năm sau… Ta không nhớ nổi có bao nhiêu trăm ngàn lần ta lấy quyển lưu bút ra ngắm nhìn, lòng rung động thứ thanh âm vô hình, nhưng sâu thẳm đến vô cùng! Cánh bướm ngày xưa đã khô từ lâu, nhưng tình của nàng vẫn luôn xanh tươi như thuở ban đầu! Ôi! Cánh bướm khô không bao giờ ta quên được