Khi bạn bè vui náo nức đến trường…

 

Con lặng lẽ nép mình vào phòng vắng…

 

Tôi gần như không còn đủ nước mắt để khóc nữa. Tôi vừa tiếc nuối vừa xấu hổ. Vậy là cả lớp tôi 30 người đỗ đại học, cao đẳng còn lại mỗi mình tôi. Cái hi vọng hạ điểm chuẩn đã tan vỡ.

Những ngày này, khi các bạn đã bắt đầu cho những kế hoạch vượt ra khỏi cánh cửa nhà mình để đặt chân vào giảng đường đại học, thì tôi lủi thủi chôn chặt mình trong căn phòng. Tôi sợ tất cả mọi lời nói vô tình, mọi sự hỏi han mà tôi biết quá rõ nội dung… “Cái Nga nó học hành tốt thế mà sao lại trượt được nhỉ?”, cô tôi cao giọng trong tiếng thở dài của bố, mẹ tôi. “Thôi, cô đừng nhắc nữa, việc đằng nào cũng đã rồi”. “Anh, chị tính như nào thì tính chứ đừng để con bé ở nhà lêu lổng, trượt ĐH mà không quyết tâm thi lại là dễ hỏng lắm đấy”. Tôi không cầm nổi nước mắt, khóc đến nghẹt cả mũi khi thấy “trọng tâm” câu chuyện của cả đại gia đình đều dính ba từ “trượt đại học”.

Hình như với cả nhà tôi, việc “trượt đại học” là điều bố mẹ không bao giờ lường tới. Cả nhà luôn chắc mẩm tôi sẽ đỗ, sẽ làm gương cho 2 đứa em sau này. Tôi được nhận đầy đủ sự chăm sóc của bố mẹ, đặc biệt trong cả mùa ôn thi. Đến nỗi, có lần tôi đã nửa đùa nửa thật nói với bố mẹ: “Cứ kệ con, nhỡ con trượt thì sao?”. Bố bảo cấm không được nói thế. Học và học. Ôn và ôn. Tôi học và ôn đến mụ mị. Nhưng không hiểu sao tôi lại làm bài với kết quả thảm hại đến như vậy.

Tôi chưa bao giờ lường trước được chuyện mình lại bị trượt Đại học!

Hôm đi xem điểm chuẩn trên mạng, tôi gần như nghẹt thở, 6 đứa chúi mũi vào một màn hình, duy nhất có tôi là không đủ. Bạn nào cũng quay ra an ủi tôi, nhưng tôi biết niềm cảm xúc của các bạn ấy đang rất lớn. Tôi không đủ bĩnh tĩnh để nán lại cùng các bạn và ào xe đạp ra khỏi quán net, vừa đạp vừa khóc. Lúc đó, tôi cảm thấy cả bầu trời cũng như sắp rơi xuống đầu tôi, tôi không nhìn thấy bất kỳ một tia hi vọng nào. Vì lúc đó tôi chỉ hình dung cảnh các bạn tôi sẽ ra ga, lên tàu, bố mẹ tiễn ra Hà Nôi, vào TP.HCM đi học đại học. Rồi hè, rồi dịp lễ lại quay về thành phố tôi, họ sẽ thật đẹp, thật kiêu hãnh là sinh viên đại học. Còn tôi thì sao? Tôi không dám nghĩ tiếp. Tôi chẳng biết đi đâu, chỉ biết khóc trên chặng đường về, trong cái hình ảnh khổ đau mà mình đã mường tượng trong đầu.

Tôi lao vội lên gác, mẹ tôi chạy theo, hớt hải hỏi. Thấy tôi khóc thật to, mẹ tôi chừng như nhận ra. Tôi ôm lấy mẹ và thú thật: “Mẹ ơi, con trượt rồi”. Nước mắt đầm đìa. Mẹ tôi dỗ dành tôi nằm nghỉ, rồi mẹ buồn bã đi xuống gác. Bữa trưa hôm đó, cả nhà ăn trong nước mắt. Bố không khóc, nhưng bố cũng không ăn được cơm, ông đặt lên đặt xuống bao lần. Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, xấu hổ với 2 thằng em trai tôi. Rồi, mai kia tôi sẽ dạy chúng nó thế nào được. Nghĩ đến đó là tôi lại nấc lên.

Trong những lúc tôi ngồi im lặng trên gác, tôi đã nghĩ đến cái chết, nhưng tôi lại sợ bố mẹ tôi vì điều đó mà không chịu nổi thì sao, và các em tôi nữa.

Tôi cũng thấy ngại bước chân ra khỏi nhà, tôi sợ từng ánh mắt mọi người, cứ như thể việc tôi trượt đại học là một việc làm tội lỗi, khác hẳn sự toan tính của người lớn. Tôi lên mạng và muốn viết một cái gì đó để chia sẻ cảm giác của mình. Nhưng tôi không dám vì tôi sợ người ta biết tên tôi. Tôi chỉ biết viết ra nhật ký, tôi chưa biết mình sẽ phải làm gì để thoát khỏi cảm giác vừa tiếc nuối với kết quả thi, vừa xấu hổ vì những gì tôi “đang có” đã khiến bố mẹ thất vọng đến vậy. Tôi muốn vượt qua “mặc cảm” trượt đại học. Tôi phải làm gì để thoát khỏi cảm giác xấu hổ và mặc cảm này đây, xin các anh chị và các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *